Khi nhìn tiêu đề yêu cầu đặt tên cho blog, mình cứ nghĩ đặt tên loại hoa màu hồng phới, mùi thơm dân dã, mọc thành chùm,hoa nhỏ, mà quả dài, màu xanh...chín thì màu đen, ăn đắng đắng. À, thì ra là hoa ô môi, chứ không phải hoa mù u. Hoa mù u thì mọc thành chùm, màu trắng, cạnh bờ ao. Còn hoa ô môi trong tâm trí tôi là loại hoa mọc bên những con kênh xanh mát. Mùa lũ, nước trong veo, lênh láng, hoa ô môi nở rộ, rụng hồng cả một góc sông, chảy thành dòng, xa tít.
Trong tâm trí tôi, vẫn còn nhớ những mùa hoa ô môi ấy, bơi xuồng nương theo dòng nước, lấy dầm tát tát nhẹ mấy cánh hoa nổi bập bềnh, vui thích lạ. Tôi nhìn thấy hoa ô môi từ gốc ô môi to lớn, ngày ấy tôi ôm một vòng tay không hết. Tôi cũng nhớ mình từng nhìn thấy hoa ô môi trôi dập dềnh theo dòng nước hay tôi thấy hoa ô môi quấn quanh chân cây cầu khỉ bắt trước nhà.
Hoa ô môi, rung rinh trên tay nhỏ bạn hàng xóm, khi cài lên đầu để chơi trò cô dâu.
Mà phải nói, hoa ô môi đẹp lạ lùng, màu hồng phơn phớt, cánh hoa li ti, nhụy hoa trắng hồng. Mùa hoa ô môi năm ấy, ông cốc tôi vẫn còn khỏe, ông cấm đám nhóc chọc hoa để nó ra trái.
Ngày ấy, xác hoa rụng đầy con đường tôi đi học về, bâng khuâng, tôi nhớ ông. Tôi cúng trên bàn thờ ông mấy trái ô môi chín dài ngoằn, đen láy.
Ngày tôi đi học đại học, người ta chặt mất mấy hàng ô môi trước cửa. Tôi thấy hình ảnh tôi ngồi đó, ông chặt từng lóng trái ô môi, róc vỏ hai bên, bàn tay già nua bóp nhẹ, từng lát ô môi bên trong nghiêng nhẹ, ông tách rời hai phần ra, ông phần ít, tôi phần lớn hơn... Sau khi ăn xong, tôi nhặt hạt ô môi để trồng lại. Ông bảo cả cái cây to lớn thế này chỉ lớn lên từ cái hạt bé xíu ấy. Tôi thấy tôi đang ăn từng lát ô môi, vòng quanh miệng nâu nâu, vị thì chát đắng.
Ô môi giờ không còn nữa. Vì quả ấy chẳng ai thích ăn, không ban được. Mấy đứa nhỏ thích vị đắng của sô cô la hơn. Ngày đó, ô môi là sô cô la của tôi...
Tôi yêu loài hoa giản dị ấy, nó nằm yên trong tuổi thơ của tôi. Một ngày trưa hè yên ả!